Rối vừa mới xem xong Châu Sinh Như Cố. Giờ mình phải xem tiếp phần 2 cho lấy lại tinh thần nhưng vẫn chưa dứt được nỗi buồn phần 1.
——
Châu Sinh Như Cố – Đau thương là tất yếu
Với mình, đây là một bộ phim hoàn hảo về mặt kịch bản và dàn dựng. Từng tình tiết, từng lời thoại, từng đồ vật đều mang tâm ý của biên kịch, của đạo diễn. Từng nhân vật đều có một câu chuyện riêng (và không kém phần bi thương so với nhân vật chính). Từng chiếc khăn tay, từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng cái nhíu mày, từng cái quay đầu, từng tách trà, từng quả lựu, từng nét vẽ, … đều khiến người xem nhớ mãi.
Nội dung quá đỉnh nên kỳ vọng để xem một siêu phẩm là cực kỳ cao. May mắn, dàn diễn viên trẻ nhưng diễn xuất tự nhiên, không khiến mình thất vọng. Nhất là nữ chính, cảnh khóc siêu siêu đỉnh. À, phải nói là màu phim cũng làm mình cực ưng luôn í, trang phục đẹp, cảnh quay đẹp lắm luôn. Chỉ là với kịch bản siêu phẩm thì có chút kỳ vọng đỉnh đỉnh hơn nữa nhưng như vầy là quá ổn rồi.
Cái kết như này thực sự quá bi thương nhưng cũng là tất yếu rồi. Với hai con người tính cách vẹn toàn đó, với bối cảnh gia tộc của hai bên thì bảy năm hạnh phúc ở Tây Châu thực sự là quá may mắn và đủ đầy rồi. Nhưng mình tham lam một chút. Mình tham lam một kết cục Châu Sinh Thần có thể làm vua.
Thực sự, dù bất cứ quyết định nào của Châu Sinh Thần thì cũng sẽ mang danh mưu phản. Nếu mưu phản thật thì chàng có thể làm vua, nàng có thể là hoàng hậu, quan tốt tướng tài, chẳng phải thiên hạ thái bình hay sao ? Nhưng nếu Châu Sinh Thần có lòng tham đó thì không phải là Châu Sinh Thần. Và cũng sẽ không thể làm một người tốt, huống gì là một vị vua tốt.
Tiếc thay, người tốt lại mặc định phải có có kết cục bi thương. Nhưng một đời của người không phí, xung quanh tràn ngập sự chân thành, nhưng đó cũng là lý do làm người xem luyến tiếc khi kết thúc. Từng nhân vật phụ, thậm chí là từng nhân vật quần chúng binh sĩ của Nam Thần Vương Phủ cũng thế, mỗi người đều mang một câu chuyện bi kịch, bởi họ quá tốt, sống bằng cái “tình”, hướng đến thái bình và cuối cùng mỗi người một cái kết bi thương.
Một kết phim đẹp mình mong là những phút giây ở Tây Châu có thể kéo dài hết một kiếp người. Nơi từng cặp đôi có thể se duyên, chỉ cần ở bên nhau là đủ, nơi mà tình huynh đệ, bằng hữu, tỉ muội, không ruột thịt nhưng lại như một gia đình, vẹn tròn hạnh phúc, nơi mà bách tính sống trong thái bình, yên vui.
Những lời thoại hay trong Châu Sinh Như Cố
Một vài lời thoại nghe qua nhớ mãi trong phim. Một chút nhớ về phim và Rối cũng ghi lại ở đây để nhớ về một bộ phim hay và cũng để vơi bớt ám ảnh bi thương của bộ phim này.
Thời Nghi
- Từ nhỏ ta đã thích một người, trước giờ chưa từng nói với ai. Ngoài mẹ ra không có ai biết, ta không dám nói với người khác.
- Ta không có hôn ước, nhưng trái tim này đã thuộc về một người. Ta đối với người ấy, tâm ý đã quyết.
- Lỡ như sư phụ chết, ta phải đi đâu tìm người đây?
- Sư phụ, ta muốn ở lại. Cả đời không gả…là không muốn gả cho người ta.
- Lúc con xuất giá, sư phụ đừng đến…
- Không có phụ muội. Chưa bao giờ.
- Mẹ à, người ấy không thể nào mưu phản, không thể nào mưu phản!
- Từ khi con vào Vương phủ được sư phụ dạy dỗ, được các đồng môn yêu thương nhưng chưa một lần báo đáp. Nay sư phụ chết thảm trong oan khuất, đồng môn chịu cảnh chết hàng loạt, kẻ thù gần trong gang tấc nhưng không thể giết được. Đã là nỗi đau tận cùng, tuyệt đối không thể thành hôn với kẻ đó.
- Hôm nay con gái bất hiếu, khấu tạ ơn dưỡng dục của mẹ. Mong mẹ cho phép con gái được từ bỏ họ Thôi, gạch tên mình trong gia phả. Từ nay Thôi thị không có đứa con gái bất hiếu này nữa. Thời Nghi chỉ là Thập Nhất của phủ Nam Thần Vương.
- Châu Sinh Thần ta đến gả cho chàng đây.
- Châu Sinh Thần, nếu có kiếp sau, đổi lại chàng tới lấy ta, có được không? Chàng không trả lời, ta xem như chàng đồng ý rồi…
Châu Sinh Thần
- Nguyện cho bách tính Bắc Trần của ta an cư lạc nghiệp. Nhân gian khói bếp không ngừng, trải dài ngàn dặm.
- Tiêu Án, ta và huynh thật ra rất giống nhau, duyên phận với người thân… đều rất mỏng.
- Không ngoảnh lại chính là không mong ngày trở về, lòng không mang vướng bận, trên sa trường không ngại hi sinh.
- Lần sau quay về, thử gọi một tiếng sư phụ đi hoặc gọi một câu Châu Sinh Thần cũng được.
- Trên đời này điều khó nói nhất là sự thật.
- Nam Thần Vương phủ không sợ con gây họa, chỉ sợ con sống không như ý.
- Nếu như hắn chết, hắn không hy vọng con sẽ đi tìm đâu. Chết ở đâu, chôn ở đấy. Người chết rồi mọi thứ để lại đều là hư vô. Cho dù con tìm thấy, nhìn thấy đi nữa ngoài đau lòng ra chẳng còn gì khác.
- Ta không phải anh hùng. Ta cũng có lòng riêng, cũng có điều mình muốn làm, nhưng lại không thể làm được.
- Đã hứa đưa con về nhà nhưng lại không thể giữ con ở lại nhà của mình, là ta có lỗi.
- Có một số việc đôi khi phải trả giá nhưng sẽ không hối hận.
- Lời hứa đối với một người tướng sĩ, còn nặng hơn cả cái chết. Ta có thể hứa với con, nếu có một ngày ta gặp chuyện bất trắc, nhất định sẽ có người nói với con, ta chết vào lúc nào, chết ở nơi đâu.
- Đời này của ta, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất.
- Chưa thể bảo vệ tốt cho người của phủ Nam Thần Vương, sau này cũng không thể bảo vệ bách tính.
Đại sư tỷ Hiểu Dự
- Là Hiểu Dự ái mộ Thôi công tử trước. Chúng ta… kiếp sau gặp lại.
- Muốn khóc không có gì mất mặt cả. Vẫn là Tây Châu tốt đúng không, có bọn ta ở đó, ai dám bắt nạt muội?
- Tất cả mọi thứ trên người ta đều là sư phụ ban cho, bản thân ta cái gì cũng không có, khó khăn lắm mới nhặt được một bảo bối, muội nhất định phải nhận lấy. Trong lòng sư tỷ, muội chính là Công Chúa của Nam Thần Vương phủ!
Nhị sư huynh Châu Tử Hành
- Sư muội của ta, ngay cả Bình Tần Vương cũng có thể mạo hiểm vì sư muội, ta làm sao có thể đi?
- Dù có thế nào, sư huynh cũng hi vọng sư muội gả đi như ý.
Tam sư huynh Tạ Vân
Một chút đau đớn này còn không nhịn được, làm sao làm sư huynh của muội ?
Tứ sư tỷ Phụng Tiếu
- Muội không nói cũng tốt, không nói , ta nhìn thấy người đó sẽ không cảm thấy buồn, cảm thấy hắn đã phụ muội.
- Sao lại khóc thành thế này, có phải không nỡ rời xa sư tỷ không?
Hòa thượng quân sư Tiêu Án
Bần tăng không hiểu chuyện phàm trần.
Thôi tam lang Thôi Phong
- Ca ca mang cho muội rất nhiều đồ ăn ngon, thế nào, có nhớ ca ca không?
- Không muốn động đậy? Không sao, ca ca cõng muội ra ngoài, đưa muội lên xe ngựa, như thế muội không cần tự mình đi bộ nữa.
Bình Tần Vương
- Thập Nhất, nghĩa huynh của muội đến rồi!
- Trong mắt bổn vương, muội mãi mãi là tiểu cô nương không biết nói trong phủ Nam Thần Vương ngày xưa.
Dương Thiệu
- Trong lòng ngài ấy cũng có cô.
- Mạt tướng nợ cô nương hai mạng, nợ Vương gia ơn không giết, mong được cứu cô nương ra khỏi hoàng cung.
- Mạt tướng nguyện vì cô nương giết ra một con đường máu.
- Dương Thiệu, tiễn cô nương.
Lưu Tử Hành
- Nàng ấy khác với bức tranh. Sẽ không để yên cho ta ngắm nhìn. Nàng ấy biết sợ hãi và còn biết tránh né.
- Thời Nghi, nếu ta xin bệ hạ ban cho một mảnh đất, không còn là thái tử, rời khỏi Trung Châu. Vậy nàng có nguyện ý gả cho ta không? – Không nguyện ý.
Kim Trinh Nhi
Lưu Tử Hành! Người giết sư phụ, sư tỷ của cô ấy, còn vây bắt ca ca của cô ấy. Nhưng lại che giấu những thứ này. Nếu ta là cô ta nhất định chỉ mong ăn thịt, uống máu của ngươi.
Hạnh Hoa Công chúa
Ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho huynh. Ta có người mà ta thích rồi…
——-
“Về sau, không còn thấy nụ cười của những thiếu niên năm đó. Cũng không còn thấy ai quay trở về nữa. Một kiếp này cứ vậy mà kết thúc…”
——-
Châu Sinh Như Cố là xúc tác cho Phần 2 Một đời, một kiếp ấy. Giờ chỉ cần nhìn một chi tiết nhỏ, một cái nắm tay trong phần 2 là Rối cảm thấy vui lắm luôn. Bao nhiêu bi thương, bao nhiêu hạnh phúc. Hãy xem Châu Sinh Như Cố trước khi xem Một đời, một kiếp nhé. Lâu rồi mới thấy được một bộ cổ trang ưng ý như này, …
——
Link nhạc phim: https://www.youtube.com/watch?v=MpJLd3vpK2M
Yêu thương thật nhiều.
-Rối-
—-