Di chứng của sự cô độc – Bài hát cho những lúc cô đơn …

Loading

Cuối tuần, chill một chút nhạc buồn rồi ngủ ngon nhé ! Đừng suy nghĩ nhiều giống mình nha. Di chứng của sự cô độc là gì nhỉ ?

“𝐂𝐨̛́ 𝐬𝐚𝐨 𝐡𝐚̣𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐮́𝐜 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐚́𝐜𝐡 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐪𝐮𝐚́ 𝐱𝐚
𝐂𝐮̃𝐧𝐠 𝐛𝐨̛̉𝐢 𝐯𝐢̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐯𝐮̛́𝐭 𝐛𝐨̉ 𝐭𝐨̂𝐧 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̂𝐦”

Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ ta không màng đến tình yêu, ta thích cuộc sống độc thân như thế. Nhưng đâu ai biết ta buồn đến thế nào, ta đau ra làm sao.

Có lẽ cũng lâu rồi không nắm một đôi bàn tay ấm áp, lâu rồi không được một ai đó vỗ về, lâu rồi không được yêu ai đó thật lâu. Và dường như, ở cái tuổi mà xung quanh bạn bè đâu đâu cũng cưới, đâu đâu cũng sinh con, đâu đâu cũng đổ vỡ, đâu đâu cũng chia tay, làm ta hỗn loạn vô cùng.

Đôi lúc cũng muốn níu một bàn tay ai đó thật chặt, đôi lúc thèm một cái ôm thật lâu nhưng không đủ dũng khí đối mặt với nỗi sợ của bản thân. Sợ lừa dối, sợ bản thân không đủ tốt, sợ rồi cũng chia xa,… 

Thế rồi tiếp tục cuộc sống cô độc, cứ “tự mình chịu đựng những di chứng mà cô độc để lại”. Cô đơn là một lựa chọn nhưng cô độc là bản thân nằm ở thế bị động và chẳng thể thoát ra.

Chẳng hiểu tương lai bản thân thế nào, cũng thấy bản thân chẳng có gì đặc biệt, chẳng có gì xứng đáng để yêu thương nên đôi lúc chạnh lòng thôi cứ tiếp tục cô độc.

Rồi đôi lúc cứ vẽ trong đầu một mẫu hình viễn vông, một người quá tốt đã từng gặp để rồi cứ so sánh và chẳng thể bắt đầu một mối quan hệ nào mới mẻ được.

Và cứ thấy xung quanh lắm điều thực dụng, lừa dối lẫn nhau làm ta cứ đắn đo, suy tính và sợ hãi để rồi lý do cho việc bắt đầu cũng chưa chắc hẳn là yêu.

Điều ta cần chỉ là một mối quan hệ nghiêm túc, là yêu và được yêu một cách chân thành nhưng cuộc sống ngày nay có cho ta được trọn vẹn với yêu thương. Nghe vậy thôi chứ sao khó quá ha ?

Cuối cùng, hạnh phúc đôi khi thật quá xa vời. Chỉ nhìn những điều xa xôi để rồi hụt hẫng trong vô vọng, tiếc nuối những hồi ức. Suy cho cùng, chỉ là bản thân chẳng thể vứt bỏ hết tôn nghiêm để theo đuổi những điều mong muốn hay chấp nhận một hạnh phúc giản đơn. 

Tất cả là tại ta thôi. Cô độc dần cũng quen rồi. Cứ tự mình trải qua những di chứng của sự cô độc cũng tốt ấy chứ. Mệt lắm, đau lắm nhưng cứ phải cố gắng từng ngày. 

Bởi chỉ muốn với tới một điều cao xa hơn dẫu biết có thể cả đời sống trong vô vọng…

Một ngày nào đó nếu quá mệt mỏi, ta sẽ tìm về một hạnh phúc giản đơn nhưng biết nó có còn ở đó chờ ta không ?

Cơ hội đến ta không nắm bắt, điều tuyệt vời bên cạnh nhưng chẳng giữ không gìn rồi cũng sẽ hoá hồi ức mà thôi …

Yêu thương thật nhiều.

-Rối-

———- 

Link bài hát: https://youtu.be/DwktR1w6TTI

———-

Chia sẻ với Rối những gì bạn đang nghĩ nhé:

Bạn cũng có thể thích