rối bời

Góc nhỏ riêng tôi: Một chút rối bời … Chắc sẽ ổn …

Dạo này, trời hay mưa. Những cơn mưa réo rắt suốt đêm ngày làm những nỗi lòng cứ trỗi dậy, những rối bời về quá khứ, tương lai và cả những lo lắng cho thực tại dong dài.


Đôi lúc, cứ ngỡ mình đã ổn, sống miệt mài chẳng màng đến ngày mai. Nhưng chợt cuộc đời vả mình một cú tát thật đau cho ta thức tỉnh lại. Ta chưa ổn. 

Nhìn về quá khứ, ta không hối tiếc lựa chọn của mình. Nhìn về hiện tại, ta cũng không lo lắng quá nhiều, cứ thản nhiên vui sống. Nhưng nhìn về tương lai, thật vô định và vô hình dung được. 

Ta luôn tự nhủ là mình ổn để nguỵ biện cho sự lười biếng của bản thân. Để rồi từ lâu, ta cứ u mê kéo dài cho đến một ngày không tìm thấy được chính bản thân ở hiện tại lẫn tương lai. 

Ta lúc nào cũng mong muốn tìm bản thân ta, thứ ta thật sự thích, thật sự giỏi, thật sự muốn làm. Nhưng ta cứ mãi chạy theo vòng xoay của cuộc sống để rồi lạc mất bản ngã lúc nào chẳng hay.

Đôi lúc cần lắm những giây phút tĩnh lặng, ngồi ngắm mây trời, sắp xếp lại những ngăn tủ suy nghĩ trong đầu mình. Đôi dòng viết ra, đôi dòng nghĩ lại, đôi dòng nhận ra những logic trong bao suy nghĩ rồi bời của mình.

rối bời
Cần lắm một chút yên bình (Ảnh: Xuân Diễm)

Nghĩ rồi thì làm thôi. Đời có mấy lần tuổi trẻ, đời có được bao nhiêu nhiệt huyết. Sao cứ mãi thả trôi cuộc sống của mình theo định mệnh và ý trời. Quyết định được bước nào thì chạy bước đó. Đi chậm mà chắc nhưng đi chậm cũng dễ bỏ lỡ những cơ hội tuyệt vời và quan trọng là ta có còn đủ thời gian để đi hay không. 

Chạy đi rồi mặt trời sẽ hiển hiện trước mắt. Trời sẽ không phụ sự nhiệt thành của con người. Đúng không ?

Hiện tại chỉ ổn phần nào thôi, vẫn còn rất nhiều rối bời trong lòng nhưng nhất định ta rồi sẽ ổn…

Yêu thương thật nhiều,

-Rối-

——————————

Một ngày tháng chín, 
một mình ta vội vã, 
rượt đuổi mãi không ngừng, 
một ngày ngập thách thức, 
nút thắt cứ vô chừng.
Rồi cũng qua.
Bước dài hành lang lạ
tan làm và,
thoáng ghé khung cửa trắng,
à chiều mưa, 
buồn không, 
thôi hôm nay ta có hẹn. 
Ngày đầu bên phím đàn, 
ngoài trời mưa đổ thác, 
trên tay rối nhạc lòng.
Tay run, 
đầu đau, 
chân chẳng buồn nhấc, 
phải chăng một sự thật, 
ta mệt mỏi lắm rồi.
Lặng nhìn thời gian trôi, 
cuộc sống sao cứ vội, 
nào phải đâu tình tội, 
tiếc nuối chẳng hề nguôi.
Bi hài chuyện đôi mươi, 
lao đầu vào công việc, 
xoay vần ngày mải miết, 
vô định mục tiêu xa…

Link một quyển sách hay: https://shorten.asia/x5CQbbfG

Chia sẻ với Rối những gì bạn đang nghĩ nhé: