Tản mạn một chút buồn và bài hát Mẹ ơi ! Tết vạn dặm xa

Hôm qua, mình bị tai nạn xe. Nói thế nào nhỉ, không nặng nhưng cũng không phải nhẹ. Và không biết có phải là mình bị gì đó khi bị va chạm vùng đầu hay không nhưng có lẽ hôm nay không đơn thuần là một ngày sau tai nạn. Và lại nghe một bài hát về Tết nhưng rất đau lòng. Thứ lỗi cho mình vì những dòng khá là lộn xộn khi chính mình cũng chẳng hiểu được mình đang nghĩ gì. Vậy nên, mình muốn viết ra để sắp xếp lại đầu óc và cho nhẹ lòng một chút.

—–

22h hôm qua, mình có hơi sang chấn một tí khi bị quẹt xe và chẳng nhớ được mình đã ngã như thế nào. Cứ như mình bị xoá mất ký ức lúc đó vậy. Có lẽ mình khá hoảng khi gặp tai nạn nên không nhớ được gì. Vì sự hoảng loạn đó mà khi về nhà mình không kể được với bạn mình tại sao bị ngã, thế là nó dắt mình đi chụp CT não vì sợ tổn thương nghiêm trọng. Nhưng may là không có gì cả. Và đến bây giờ, mình vẫn không nhớ được mình đã ngã như thế nào.

7h sáng, mình thức dậy. Vì bị trầy xước toàn trên mặt mà lại là con gái nên mình có hơi hoảng xíu nhưng rồi cũng tìm thuốc này nọ và bình tâm ngay. Mình là đứa kiểu bị gì thì cũng bị rồi, cứ sống tích cực cái đã, từ từ tính tiếp. Rồi bạn bè cũng gọi hỏi thăm, thế là an tâm nghỉ ngơi tiếp. May mà giữa cái Sài Gòn chật chội này vẫn có những người bạn dễ thương.

Nhưng đến khi ba gọi thì mình lại hơi kiểu chạnh lòng. Mình vừa muốn ba biết như kiểu được nhõng nhẽo một chút. Nhưng cũng sợ ba lo vì khuôn mặt hơi có vẻ đáng sợ này. Chắc phải đợi bớt sưng thì mới dám nói.

17h, mình gác cuộc gọi video và chuyển qua gọi điện thoại nói là con hơi đau đầu nên ngủ sớm. Vậy mà lúc ba hỏi chừng nào về thì như vỡ oà cảm xúc. Mình lơ đi tình hình hiện tại và nói chắc là tuần sau con về ăn Tết sớm. Và thật sự trong lòng mình muốn xách xe và về nhà ngay. Tắt điện thoại, mình vu vơ nghĩ về chuyện ngày mai đặt vé xe về nhà không biết có được không. Bình thường mình sẽ lái xe về nhưng bây giờ còn hơi ám ảnh với tay vẫn còn đau. Tự nhiên thấy nhà cách có 100km thôi mà sao xa quá.

22h, thức dậy vì bụng cứ cồn cào khi chỉ ăn ít cháo rồi uống thuốc kháng sinh nhiều. Tự nhiên thấy thời gian qua sao mình có thể vui vẻ sống xa nhà như vậy nhỉ ? Hay não mình chấn thương thật rồi chăng ? Cảm giác buồn buồn cứ bao trùm mình như vậy. Ngồi ăn chén cháo ấm rồi nhìn qua cửa sổ mà cứ thấy thật chạnh lòng.

Mình từng nghĩ mình sẽ sống một mình cả đời, sống xa nhà thế này vẫn vui. Mình từng nghĩ bản thân rất mạnh mẽ, mọi chuyện đều có thể giải quyết ổn thoả. Nhưng hôm nay, cuộc đời đang vả vào mặt mình theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, một cách thật đau. 24h trước là một cuộc sống vui vẻ nhưng đột nhiên chỉ vài xây xát, mình chợt ủ dột một cách lạ kỳ. Tính ra mình cũng chỉ là một con bánh bèo vô dụng thật.

Không biết mặt mày có lành lặn kịp để ăn Tết không ? À còn phải lo là có để sẹo không nữa. Nhưng điều chắc chắn là mình phải tìm cách về nhà thật sớm và an toàn. Và mình biết rằng bản thân chỉ thật sự được chữa lành khi ở bên gia đình. Một mình có thể vui vì hiểu rõ phía sau luôn có hậu phương vững chắc ủng hộ. Nhưng chỉ cần một vết thương nhỏ, mình rất mong được về nhà để được ba mẹ dỗ dành. Mình vẫn là một đứa trẻ, thế thôi.

Và mình nghĩ, tình cảm của ba mẹ còn hơn cả thế. Lúc gặp biến cố, ai chẳng mong được san sẻ cùng người thân. Và may mắn là khi chúng ta còn người thân để san sẻ.

—–

Hơi buồn một chút, hơi lộn xộn một chút và rồi nghe bài hát này. Nước mắt lăn dài. Tết này, gia đình còn đông đủ đã là một niềm hạnh phúc.

Gác lại mọi âu lo và xách ba lô lên, chuẩn bị về nhà thôi.

Bởi còn bao người muốn về nhưng không về được, còn bao người muốn về nhưng không còn một nơi trọn vẹn dành cho họ nữa rồi.

Bởi chúng ta chẳng ai biết khi nào là lần cuối cùng gặp mặt. Vậy nên đừng hẹn lần sau.

Bởi lần sau có thể sẽ biến mất trong gang tấc. Vậy nên hãy về ngay khi có thể.

Đừng vì áp lực thành công, áp lực đồng tiền mà không về quê ăn Tết với gia đình. Bởi điều ba mẹ cần đơn giản là giây phút sum họp. Có “Mang tiền về cho mẹ” hay không có lẽ sau năm qua đã không còn quan trọng. Có cũng được, không có cũng chẳng sao. Chỉ cần có thể ăn Tết bên nhau đã là hạnh phúc.

P/s: Và cũng xin chia buồn với những mất mát, đau thương tột cùng cho những ai phải ăn một cái Tết thiếu vắng những người thân thương. Nỗi đau có lẽ sẽ còn mãi trong tim không phải chỉ là một cái Tết này nhưng dù sao thì hãy sống thật tốt và hạnh phúc vì họ chắc chắn sẽ không muốn thấy bạn buồn…

—-

Lyric bài hát (Trích bình luận của Gala Nhạc Việt):

“Đã đến giờ xem pháo hoa
Chờ giao thừa ghé ngang nhà

Chắc Mẹ lại ngồi thẫn thờ rồi khóc đúng không?

Mình con ở nơi xứ xa
Tự nhiên nước mắt nhạt nhòa
Nhớ từng mùi hương chớm Xuân, nhớ Cha nhớ Mẹ
Từng mơ ước bay cao từng khát khao đôi cánh nào?
Từng chỉ sống cho riêng mình bất chấp những điều quý giá!

Mẹ chẳng mong gấm nhung giàu sang
Biết cuộc sống đâu dễ dàng
Chỉ cần sớm chiều, bình yên chẳng lo âu nhiều

Mẹ chẳng mong ước con là ngôi sao
Tỏa sáng trên cao thật cao
Để những khi một mình, nào đâu có Mẹ chở che

Mẹ dõi theo tới trăm dặm xa
Chỉ mong Tết con về nhà
Dù chân lấm bùn, bàn tay gió sương bụi đường

Mẹ vẫn dang cánh tay chở che
Dù đói no hay sang hèn
Tết xa trăm dặm xa
Mẹ ơi, con muốn về nhà!
Đường quê gập ghềnh khó đi
Sao trái tim cứ thầm thì
Ước gì được Mẹ dắt tay đi hết một đời

Ngày xưa Mẹ đánh bằng roi
Đã ngỡ đau nhất trên đời
Đến giờ người đời đánh con không cần đòn roi…

Tết nào là Tết của con khi mãi xa Mẹ!”

—-

Link bài hát: Mẹ Ơi! Tết Vạn Dặm Xa – Bùi Anh Tuấn | Gala Nhạc Việt 16 – T Production

—-

Một số bài hát hay Rối muốn share cùng bạn:

Sắp 30: Sợ già, sợ trưởng thành, sợ đủ thứ

Những ngày mưa cô đơn: Tại sao lại chọn cô đơn ?

Họa – Độc vẽ những mộng mơ

—-

Chia sẻ với Rối những gì bạn đang nghĩ nhé: